Nguyễn Muội Tri có chút không thói quen trước mắt loại này bầu không khí, nhịn không được mở miệng nói:"Tiểu Tầm.." "Kêu chủ quân." Ân Chính rất mặt lạnh mạc như tuyết, kia băng lãnh giọng điệu đầy đủ thuyết minh cái gì kêu bất cận nhân tình. Đừng nhìn tiểu gia hỏa này…
Họ không biết rằng ăn phẩn không phải là nhân được sanh lên cõi Thiên. Sở dĩ gà, chó được sanh lên cõi Thiên, chẳng qua vì do nhân phước nghiệp đã gieo trồng nhân sanh lên cõi Thiên sẵn có, nên được hưởng thọ quả báo an vui.
Nhục bồ đoàn quy đầu dzách lầu xanh nộ khí. Tía các không hoan hỷ chỉ đạo lót khô lâu. Vó ngựa phi qua cầu bích câu không dừng bước * Đánh đĩ thổ phỉ chước nhược thủy trị cường đồ. Lâu la dưới
Này nữ nhân thế nào có thể quên bản, bang trứ Bồ Quốc nhân lai làm nhục bọn hắn đại thịnh! Buồn cười, thật sự là buồn cười! Hứa Cảnh Tư đích tươi cười càng sâu, mà này Bồ Quốc huân quý môn đích sắc mặt tắc càng thêm không tốt.
Số lượng các pháp môn thiện rất nhiều, kể không hết, nói tổng quát có thể gom lại trong câu "vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi, vật dĩ ác tiểu nhi vi chi" - chẳng vì điều thiện nhỏ mà bỏ qua không làm, chẳng vì điều ác nhỏ mà làm - tức là hết thảy mọi điều thiện nên
. Dàn mỹ nữ trong phim "Nhục bồ đoàn" giờ ra sao? An An Tổng hợp Chủ nhật, ngày 12/08/2018 1727 PM GMT+7Aa Aa+ Từng gây sốt với bộ phim làm chao đảo phòng vé nhưng những nữ hoàng cảnh nóng này mỗi người lại một số phận. Nữ diễn viên xinh đẹp Lam Yến từng nổi như cồn sau bộ phim cấp 3 Nhục bồ đoàn 3D. Mặc dù cô từng tâm sự về chuyện một lần cởi, ngàn đời ân hận nhưng không thể phủ nhận nhờ có bộ phim này, cái tên Lam Yến mới được mọi người biết đến. Sau vai diễn trong phim Nhục bồ đoàn, Lam Yến dần cố thoát khỏi cái bóng quá lớn của nhân vật nhưng cô khá chật vật. Qua lời kể của mẹ Lam Yến, cô cảm thấy vô cùng hối hận khi tham gia đóng phim cấp 3. Nói ra điều này, mẹ đẻ của cô có hàm ý lo sợ liệu rồi số phận của con gái bà sẽ giống như cuộc đời đoản mệnh của Trương Quốc Vinh. Có lần Lam Yến tiết lộ cô "sợ đàn ông" và thừa nhận bản thân thuộc người lưỡng tính. Giờ đây Lam Yến vẫn chỉ là một cái bóng gắn với bộ phim cấp ba năm xưa. Lôi Khải Hân là một trong những diễn viên của bộ phim Nhục bồ đoàn 3D. Cũng nhờ Nhục Bồ Đoàn, Lôi Khải Hân giờ đã trở thành nữ diễn viên trẻ gợi tình. Với lợi thế vòng 1 hút mắt, Lôi Khải Hân trở thành một cái tên hot trong làng mỹ nhân Hoa ngữ. Nữ diễn viên thường xuyên chụp những bộ hình sexy và tham gia dự án phim ở cả Hong Kong lẫn đại lục. Lôi Khải Hân còn là người mẫu quen thuộc của những show diễn ô tô. Thư Kỳ từng có thời gian đóng trong các bộ phim 18+ nổi tiếng như Phố đèn đỏ, Nhục bồ đoàn Ngọc nữ tâm kinh… Qua những bộ phim cấp 3 như Khu đèn đỏ, Tâm kinh ngọc nữ, Nhục Bồ Đoàn tên tuổi của cô bỗng vụt sáng. Cũng trong năm đó Thư Kỳ đã đoạt giải thưởng Kim tượng cho vai diễn trong phim Nam nữ sắc tình, trở thành nữ diễn viên đóng phim cấp 3 duy nhất trong lịch sử điện ảnh Hong Kong đoạt được vinh dự này. Tuy nhiên, thời gian này cũng là khoảng tối trong sự nghiệp của Thư Kỳ khiến cô muốn quên đi nhất. Vươn lên sau sai lầm của quá khứ, Thư Kỳ giờ đã trở thành ngôi sao hạng A. Cô có gia đình hạnh phúc và một sự nghiệp ổn định. Diệp Tử My từng tham gia bộ phim Nhục bồ đoàn 1991. Nữ diễn viên ngày trẻ sở hữu body lý tưởng, khiến ai nấy đều ngơ ngẩn. Diệp Tử My còn được coi là một trong những người tình màn ảnh của Châu Tinh Trì. Không phải tự dưng mà người đẹp sinh năm 1966 bén duyên với thể loại phim 18+. Hiện tại, “Nữ thần gợi cảm” một thời đã 53 tuổi và nhan sắc cũng không còn được như xưa. Nữ diễn viên Ngô Gia Lệ từng tham gia những bộ phim cấp 3 như Nhục Bồ Đoàn, Cừu con lõa thể, Lang tâm như thiết… Cô là nữ diễn viên duy nhất đoạt giải Kim Mã cho vai diễn trong một bộ phim cấp 3 là "Remains of woman". Nhan sắc của Ngô Gia Lệ ngày ấy và bây giờ. Hiện tại Ngô Gia Lệ đã rút lui khỏi làng giải trí và hiếm khi xuất hiện ở nơi công cộng. Mời các bạn đồng hành cùng báo Dân Việt trên mạng xã hội Facebook để nhanh chóng cập nhật những tin tức mới và chính xác nhất.
Nhục bồ đoàn Chương 2 Lão đầu đà khoe hão cái túi da Tiểu cư sĩ thích nhục bồ đoàn Truyện xảy ra vào đời Nguyên 1280-1368, khoảng năm Chí Hòa 1328. Lúc ấy trên núi iểm thương, có một vị ẩn tu, pháp danh Chính nhất, đạo hiệu Cô Phong. Ngài vốn người Châu quận, theo học Khổng thầy là một vị tú tài nổi tiếng. Nhưng do thiện căn, lúc sinh ra mới đầy tháng còn trong nôi đã ê a kỳ lạ, chẳng khác chi học trò trả bài, cha mẹ ngạc nhiên lắm. Có một nhà sư khuất thực trước cửa nhà, gặp a hoàn bồng ngài ở trên tay, mà miệng cứ ra tiếng, khóc không phải khóc, cười không phải cười. Nhà sư mới lắng tai nghe rồi nhận ra đứa bé đang tụng Lăng Nghiêm ại Tạng, chính là hóa kiếp của một vị cao tăng. Nhà sư xin với cha mẹ đứa bé để được thu nhận làm đệ tử. Bậc cha mẹ cho là lời xằng bậy, không tin mà từ chối, về sau dốc lòng bắt ngài trau dồi kinh sử để theo đường công danh. Lớn lên ngài học đâu nhớ đó. Rồi vì chuyện khoa danh không phải điều ngài mơ ước, nhiều lần ngài muốn bỏ Nho để học Phật, nhưng đều bị cha mẹ roi vọt, nghiêm khắc cản trở. Bất đắc dĩ ngài cũng đi thi cho có lệ. Sau khi cha mẹ đều qua đời, ngài chịu tang hai năm, rồi phân chia gia sản cho người trong họ. Phần mình chỉ có một cái túi da lớn, chất mõ và kinh kệ vào trong, xong rồi cạo đầu lên núi tu hành. Người biết gọi ngài là Cô Phong trưởng lão, người không biết gọi ngài là Bố ại hòa thượng hòa thượng xách bị. Ngài không giống các nhà sư khác, không những đối với các chuyện rượu thịt, tà dâm… thủ giới rất nghiêm, mà ngay cả với chốn tăng gia cũng giữ luôn ba giới cấm là không khất thực, không giảng kinh, không ngụ nơi danh sơn để tu hành. Có người hỏi tại sao không khất thực, ngài dạy “Việc học Phật, đại để bắt đầu từ những hành vi thiện. Phải cực khổ, phải vất vả, phải bị cái đói, cái rách bức bách hằng ngày thì cái ý niệm dâm ô mới không sinh ra, dâm dục không sinh thì cái ô trược bị tống khứ, mà cái thanh tĩnh sẽ mỗi ngày mỗi đến, lâu dần rồi tự nhiên thành Phật, ngay cả kinh cũng có thể không bắt buộc phải niệm, mõ cũng có thể không bắt buộc phải gõ. Nếu không khốn cùng mà vẫn có ăn, không dệt mà vẫn có áo mặc, cả ngày chỉ trông cậy vào bá gia, bá tính cúng dường như vậy rõ ràng đã không thành Phật mà thân sa vào địa ngục mấy hồi. Vì vậy, tôi làm lấy mà ăn, tự giới không khất thực.” Có người thắc mắc tại sao không giảng kinh, ngài dạy “Lời lẽ trong kinh tạng là từ Phật, Bồ tát nói ra. Trừ phi Phật, Bồ tát giảng thì được, chứ người khác ngày nào cũng đòi giảng thì có khác chi người điên giải mộng. Kinh kệ càng bàn, càng thành chi ly. ào Uyên Minh tức ào Tiềm đời Tấn, xưa kia chẳng nói “ộc thư bất cầu thậm giải” đọc sách không cần phải giải rõ hẵn, đủ rõ ngưới Trung Quốc đọc sách Trung Quốc mà còn không dám mong giải cho rõ, huống hồ người Trung Quốc đọc sách ngoại quốc đòi bình giải, thì chỉ thêm sai mà thôi. Tôi không dám mong làm bậc công thần của Phật với Bồ tát, chỉ muốn được tránh không làm kẻ tội phạm đối với Phật thôi, thế nên tự giới không giảng kinh”. Có người lại hỏi tại sao không tìm nơi danh sơn mà ngụ, ngài dạy “Kẻ tu hành cấm không được ham thấy sắc. Muốn cho tâm không loạn thì phải tránh xa sắc dục, không những đó là giọng đàn tiếng quyển ngọt ngào, mà còn là ngọn gió mát lướt nhẹ trên da thịt, vầng trăng sáng làm thỏa thích tâm hồn, mà còn là tiếng chim hót líu lo vui tai, là thức ăn khoái khẩu, tất cả đều đáng yêu đáng mến. Trước cảnh sông núi linh thiên đẹp đẽ, làm sao có thể không động lòng mà chẳng chấp bút đề thi, chị trăng dì gió cũng theo người nhập định, thì đêm hôm khuya khoắt làm sao có thể ngồi yên trên bồ đoàn? Cho nên vào danh sơn để học thì việc học khó thành, vào danh sơn để tu thì tình căn nan tịnh. Huống chi nơi danh sơn nào mà chẳng có các bà các cô đến lễ bái, rồi cùng với các cô, có các cậu sẽ giỡ trò ghẹo nguyệt trêu hoa. Vì thế tôi bỏ nơi danh sơn mà dọn đến hoang sơn dể mắt tai khỏi bị nhiễm, thế thôi.” Người hỏi rất khâm phục khi nghe ngài đối đáp, cho rằng từ hồi nào tới giờ chưa có vị cao tăng nào được như thế. Ngài chỉ thực hiện ba điều giới cấm mà tuy không cầu danh nhưng danh càng nổi, dân chúng xa gần phát tâm chiêm bái thật đông. Nhưng ngài không thu nhận đệ tử một cách hời hợt. Phải là kẻ có thiện căn thành tín thì mới được xuống tóc, nếu không đều tuyệt đối khước từ. Vì vậy tuy ngài xuất gia đã lâu mà đệ tử không được mấy người. Một góc núi, một túp lều tranh, cày ruộng mà ăn, múc nước suối mà uống, trên cột trước cửa nhà viết một đôi câu liễn Học Phật vô an lạc, thân tu hoạt du biến nhất thập bát tầng điạ ngục Tham thiền phi dung dị, minh vấn dĩ tọa phá kỷ thiên bách cá bồ đoàn Có nghĩa là Học Phật mà không cảm thấy an lạc, thì nên đi chơi khắp mười tám tầng địa ngục Tham thiền mà không thấy dễ, thì nên tự hỏi, mình đã ngồi nát bao nhiêu trăm ngàn tấm bồ đoàn rồi Chỉ cần gặp, là biết ngài bình sinh khổ hạnh như thế nào. Một hôm trời thu, vào lúc sáng sớm, gió thu hiu hắt tiếng mõ vừa ngưng, côn trùng kêu, nhà sư ra sân quét lá, thay nước cúng Phật, thắp hương xong rồi vào nhà trên trải bồ đoàn ngồi thiền. Ngài ngẫu nhiên quên đóng cửa lại. Chợt có một thư sinh khôi ngô trẻ tuổi và hai tiểu đồng bước vào. Thư sinh ấy làn da mắt thu thủy, dung mạo tựa Phan An, da mặt trắng như con gái, mày dài quá mắt, đồng tử đen trắng phân minh, long lanh bất định. ôi mắt ấy, người đời gọi là sắc nhãn, mà đã là người có sắc nhãn thì thường không thích nhìn thẳng, chuyên nhìn nghiêng, lại không thích nhìn nơi nào bằng nhìn phụ nữ. Người có sắc nhãn không cứ chỉ thấy rõ ở gần, mà còn có thể từ xa hằng mấy mươi trượng, chỉ cần đảo cặp mắt trong vòng hai cái là đã có thể thấy biết được phụ nữ đẹp xấu ngay. Gặp người đẹp tức khắc nhìn đắm đuối, nếu người ấy đứng đắn, sẽ phải cúi đầu mà tránh. Thấy vậy đôi mắt lại chìm đắm hướng về cõi hư vô. Nhưng nếu người phụ nữ cũng là loại có sắc nhãn, nghĩa là cùng một chứng như kẻ nam tử trên, thì bên này đắm đuối qua, bên kia đắm đuối lại, rồi thư tình một bức là xong. Cho nên dù trai hay gái, sinh ra có loại mắt này là một điềm chẳng lành, vì đó là căn do khiến danh dự sẽ tổn thương, tiết hạnh bại hoại. Quý độc giả, lỡ mà có đôi mắt ấy không thể không thận trọng vậy. Bấy giờ chàng thư sinh bước vào, quỳ lạy bốn lạy trước tượng Phật, rồi cũng hướng về hòa thưọng mà quỳ lạy bốn lạy, lạy xong đứng yên qua một bên. Hòa thượng vì đang nhập định, nên không tiện đáp lễ, ngay khi nhập định xong, ngài rời khỏi bồ đoàn trang trọng lạy trả bốn lạy. Ngài mời khách an tọa và hỏi thăm tên họ, Thư sinh đáp “ệ tử là khách phương xa, nhân đi chơi ngang vùng Giang Triết, biệt hiệu là Bán Dạ Sinh. nhân nghe danh sư phụ là bậc danh tăng ở đời này, là vị Phật sống trong thiên hạ, nên đã trai giới tắm gội, đến để xin cầu kiến.” Tại sao hòa thượng hỏi tên, mà chàng thư sinh chỉ nói đến biệt hiệu mà thôi? Ấy chẳng qua là vì cuối đời Nguyên, sĩ phu không thích gọi nhau bằng tên họ, mà họ chỉ gọi nhau bằng biệt hiệu thôi. Vì thế có người xưng là mỗ sinh, có người xưng là mỗ tử, có người xưng đạo nhân, chữ mỗ có nghĩa “nào đó”. ến như chọn biệt hiệu thì lại tùy theo tính tình của mỗi ngườimà đặt cho hợp, cốt sao cho mình tự hiểu. Thư sinh, sở dĩ lấy biệt hiệu Bán Dạ Sinh, là vì thứ nhất tuổi còn trẻ, thứ hai đam mê tữu sắc, thích ban đêm mà không thích ban ngày, lại thích lúc nửa đêm mà không thích sau nửa đêm. Hơn nữa trong Kinh Thi có câu Hữ độ như hà Kỳ dạ vi ương Có nghĩa là êm thế nào êm chưa quá nửa Biệt hiệu Vị Ương, hay Tiền Bán Dạ Sinh chính là xuất phát từ đó. Pages 1 2 3 4
nhục bồ đoàn chi phù tang thiên nhân trảm